Cách đây vài tuần, con kể mẹ nghe về câu chuyện của con và các bạn trao đổi với nhau: ’’Khi nào các con ra ở riêng’’.
Mẹ chưa từng nghĩ mẹ sẽ gắn bó với ai đó suốt cuộc đời. Mẹ trân trọng và yêu thương những người ở cạnh mẹ, tại thời điểm này, như Magnus và con. Nhưng mẹ không có quyền đòi hỏi sự ràng buộc hay dính mắc vào người nào đó. Mẹ và Magnus không kết hôn mà chỉ là sống chung, gọi là sambo như phần lớn người Thụy Điển hiện đại. Họ sống cùng nhau trong một nhà, cùng có con và tài sản chung nhưng mỗi người là một thực thể độc lập, tự chủ về tài chính và về cảm xúc.
Chính sự tự chủ của mỗi cá thể làm chúng ta tôn trọng nhau, không vượt qua ranh giới, không tin rằng chúng ta nợ nhau điều gì. Chúng ta không tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời mình từ người khác. Chúng ta chấp nhận sự không hoàn hảo, phê phán và sai lầm của người khác. Vì mỗi người chúng ta đều có bản thể, giá trị và con đường riêng biệt.
Chúng ta cần có nhau nhưng không có nghĩa là phụ thuộc vào nhau. Chúng ta hạnh phúc vì có nhau, yêu thương và đầy vị tha. Mẹ hạnh phúc vì điều đó.
Khi con tách khỏi cha mẹ, trở thành người lớn, cha mẹ buông tay và chấp nhận sự trưởng thành. Nhưng ngay cả lúc này, khi con vẫn chưa sẵn sàng làm người lớn nhưng con vẫn có thể đạt được sự tự chủ. Mặc dù khó khăn, nhưng hoàn toàn có thể.
Ví dụ như khi mẹ chỉ trích con về trang phục sáng nay. Nếu con bị phụ thuộc cảm xúc, con sẽ cảm thấy bực bội, khó chịu hay phản ứng gay gắt, vì con biết mình không sai. Có thể con nghĩ là mẹ không còn thương con nữa, con giận mẹ, con thấy tổn thương vì mẹ không hiểu gì về trang phục của giới trẻ. Đôi khi, một chuyện nhỏ xíu như vậy cũng dẫn đến xung đột, tổn thương và giảm lòng tự trọng.