Vấn đề được nêu ra: Mùa hè chính thức bắt đầu. Thời gian rảnh rỗi nhiều hơn đồng nghĩa với việc sử dụng điện thoại của trẻ sẽ gia tăng vào mùa hè. Việc sử dụng điện thoại hoặc thiết bị màn hình bao nhiêu tiếng mỗi ngày là hợp lý cho trẻ? Làm thế nào để trẻ có một mùa hè nhiều niềm vui và ký ức đẹp?
Thông điệp: giảm thời gian sử dụng màn hình ở trẻ một cách tích cực nhằm thiết lập mối quan hệ tốt đẹp giữa cha mẹ và con cái.
Hôm nay, ngày thứ tư của tuần 24 là ngày học cuối cùng của con trai tại trường. Con mang về một túi sách vở, các vật dụng mà con đã học và làm việc trong năm học vừa qua. Con trai khoe với tôi một chiếc mặt nạ được vẽ tỉ mỉ rất đẹp. Tôi chăm chú lắng nghe lời giải thích ý nghĩa của từng chi tiết trên chiếc mặt nạ ấy.
’’Mẹ có nhìn thấy hai dòng máu chảy từ hốc mắt của chiếc mặt nạ không? Khi con sử dụng quá nhiều điện thoại hoặc máy tính liên tục, mắt của con sẽ mệt và mỏi tưởng chừng như có thể chảy máu. Máu chảy xuống khóe miệng, nhưng chiếc miệng lại bị khóa bởi dây xích. Dây xích biểu tượng cho sự trói buộc, bắt buộc con người phải cân nhắc khi sử dụng ngôn từ. Con đã có lần hỗn hào với mẹ, điều đó làm con hối hận. Mẹ có thấy trên đỉnh của mặt nạ có những lớp vảy xếp chồng lên nhau như vảy cá, đó là não bộ của con người. Não bộ liên kết với mắt với miệng và các bộ phận khác.’’
Ý tưởng của con được thể hiện trên chiếc mặt nạ thật tinh tế và mang ý nghĩa sâu sắc. Tôi thầm cảm ơn cách thức thầy cô khơi gợi và dẫn dắt trẻ suy nghĩ về một sự vật, hiện tượng trực quan sinh động, đầy trải nghiệm đến vậy. Tôi và con trai đã nhiều lần tranh luận với nhau về vấn đề chơi games và thời gian sử dụng thiết bị màn hình. Có lẽ đây là chất liệu giúp con hình thành lên ý tưởng về chiếc mặt nạ. Con trai đã chuyển tải nỗi bận tâm của mẹ cùng những kiến thức mà mình học được lên một chiếc mặt nạ trắng.
Tôi miên man nhớ đến những nỗ lực cùng con giảm thời gian sử dụng màn hình trong những tháng qua. Con chưa đến mức nghiện games như các bạn trong nhóm cùng lớp nhưng dường như con không thể kiểm soát việc chơi games của mình. Cách đây hơn hai tháng, tình cờ tôi nhìn thấy con trai và hai bạn khác chụm đầu vào chiếc điện thoại trên xe bus. Tuần trước đó nữa tôi lại thấy con trai vừa băng qua đường vừa chúi mũi vào điện thoại. Tôi nhìn thấy con từ xa cách một quãng đường nhưng lại không lên tiếng gọi. Tôi đã đứng lặng quan sát con, trong lòng dấy lên sự bực bội. Nếu như trước đây, có lẽ tôi đã lao tới giật phắt chiếc điện thoại ra khỏi tay con và quát ầm lên. Tôi đã từng đập nát cái điện thoại cũ của con. Nhưng những điều đó chẳng giải quyết được chuyện gì. Mọi việc vẫn diễn ra như cũ. Thời gian con dùng điện thoại trung bình bốn đến năm tiếng mỗi ngày, chưa kể thời gian dùng máy tính và xem ti vi.
Như vậy là quá nhiều. Tôi nghĩ thực sự quá nhiều.
Thằng bé vội vàng bước qua người tôi, suýt tý nữa là không nhận ra mẹ. Nhìn chúng nó có khác gì những con zoombies lang thang ngoài đường đâu, đứa nào cũng gập mặt vào điện thoại, chúng băng qua đường, qua người khác mà chẳng thèm nhìn. Tôi đã lắc đầu ngao ngán. Con trai khựng lại khi nhìn thấy tôi. Tôi im lặng. Con vội vàng nhét điện thoại vào túi và lủi thủi theo tôi vào nhà.
Dẫu biết ước mơ của con là trở thành một games programmer trong tương lai nhưng tôi lại không muốn con sa đà vào games nhiều quá. Tuổi thơ của con sẽ là gì nếu không chỉ là trò chơi games? Tôi thấy ngao ngán khi đa số những người trẻ hiện giờ chỉ thích kiếm tiền và giải trí. Người trẻ không còn thích làm việc trong ngành sản xuất hoặc nông nghiệp mà chỉ thích những ngành thời thượng như giải trí và tài chính. Mối bận tâm của tôi không chỉ gói gọn ở đứa con trai duy nhất trong nhà.
Commentaires