Cảnh sắc Bắc Âu bốn mùa thay đổi luân hồi chẳng khác gì những thăng trầm của cuộc sống. Mùa xuân thay áo hoa, mùa hạ trắng chim trời, mùa thu vàng trái chín và mùa đông lạnh thấu tim. Chỉ có thanh bình trong 200 năm thì con người ta mới thư thái, nhàn hạ, quốc thái dân an đến thế. Những ngày còn trẻ, ước mơ làm Nữ Oa, đội đá vá trời, làm việc đại sự. Đến giờ tóc đã nhuốm màu thời gian, sợi trắng sợi đen, mới thấy việc làm trọn vẹn từng việc nhỏ hàng ngày sao mà khó quá.
Ước mơ giản dị của một đời người ngắn ngủi chỉ là hạnh phúc trong tâm và bình an trong tim. Một người theo đuổi sự hạnh phúc nhưng vốn chẳng hiểu định nghĩa hai từ hạnh phúc. Một người đi tìm bình an, cứ tưởng đâu đó xa vời nhưng thực chất lại luôn ở trong mình. Phải mất hơn ba năm, mình mới bắt đầu chạm vào giấc mơ hạnh phúc ở xứ Bắc Âu lạnh giá này.
Cái ước mơ vĩ đại ngày còn thơ bé hình như bị teo tóp dần theo thời gian và giờ đây chỉ gói gọn trong mỗi chữ NHÀ.
Một bữa cơm nhà.
Một ấm trà hàn huyên buổi sáng.
Một buổi đi dạo vào chiều muộn.
Một tối ấm cúng cùng chụm đầu xem phim.
Không phải ngày nào cũng đủ đầy như thế, cũng vẫn tranh thủ chạy đua với thời gian, với cơm áo gạo tiền. Nhưng mình đã học biết đủ, biết an yên với những gì mình có.
Một chén nước mắm dù thiếu trái ớt vẫn được.
Một bát phở dù thiếu cọng ngò vẫn tròn vị.
Thấy đủ, biết đủ. Đó là hạnh phúc.
Hạnh phúc với mình đã trở nên giản đơn hơn. Mình không còn sắm sửa đủ đầy đồ dùng để làm chật thêm căn bếp vốn đã nhỏ. Mình đã bớt mua sắm áo quần để chiếc tủ có thêm không gian để thở. Mình cho đi những đồ đạc đã lâu không dùng hoặc chưa từng sử dụng. Mình trồng thêm nhiều cây và hoa cho cái ban công nhỏ thêm đầy nhựa sống.
Mình đã cúi xuống chăm chút những gì tưởng chừng nhỏ nhặt nhất. Trẻ nhỏ làm việc nhỏ. Mình học cách tìm kiếm niềm vui trẻ thơ. Ngồi xuống thật thấp để thấy những bông hoa dại sao mà đáng yêu đến thế. Ngẩng lên thật cao để xem những chú chim non đang chuyền cành. Nhắm mắt tận hưởng làn gió mát khẽ lướt qua khuôn mặt.
Khi ta hạnh phúc, mọi thứ hiển hiện đều đẹp lộng lẫy và vẻ đẹp tự nhiên lại phản chiếu sinh động lại trong mắt ta, trên khuôn mặt ta. Cứ thế vẻ ngoài của ta trở nên yêu kiều, thuận mắt và ưa nhìn theo thời gian.
Mình vụng nấu nhưng lại thích ăn ngon. Bởi lẽ đó, căn bếp nhỏ của mình được bài trí tinh gọn để nấu những món đơn giản nhất. Khi có thêm thời gian và không gian, mình có thêm năng lượng để làm những công việc mà mình yêu thích. Mình đam mê nhiếp ảnh và viết lách. Mình đang chập chững dò từng bước trên con đường ước mơ từng ngày, từng ngày. Ước mơ không lớn nhưng đủ dài để đi hết quãng đường còn lại của cuộc sống. Một đời sống biết đủ, cân bằng và giản dị./.
Comments